Bài báo nói sự thật về ông bạn láng giềng kinh dị của lãnh đạo Việt Nam đã bị gỡ bỏ bởi "Is "😆 các bạn đọc dòng dưới link : "Vì sao cả thế giới ghét đoàn Trung quốc?"
Có
một điều dễ thấy, đó là hễ các VĐV Trung Quốc đi đến đâu thì y
rằng ở đó xảy chuyện. Ngay khi Olympic 2016 còn chưa kịp khởi tranh,
phần còn lại đã thấy ức chế với sự “xấu tính” của đoàn thể thao đại
diện cho đất nước đông dân nhất hành tinh.
Hôm 4.8, tức 2 ngày trước lễ khai mạc Thế vận hội tại Rio, VĐV bơi người Trung Quốc là Sun Yang đã có hành động khiêu khích một thành viên của đội bơi Australia. Ngoài ánh mắt và lời nói, Sun Yang còn có cả hành động té nước về phía Mack Horton nhằm khiến cho đối thủ tại cự ly 400 mét tự do nam mất tập trung khi luyện tập.
Có thể đã hiểu quá rõ các VĐV Trung Quốc, hoặc do được giáo dục trong một môi trường có văn hóa, Horton phớt lờ cách hành xử của Sun Yang. Thay vì dùng nắm đấm để trả đũa, Horton chỉ nói rằng anh không tiếp chuyện với một kẻ “có tiểu sử sử dụng doping” rồi sau đó đánh bại Sun Yang trên đường đua.
Hùa theo hành vi “vừa ăn cắp vừa la làng” của Sun Yang, báo giới và cả cư dân mạng Trung Quốc lập tức phát động cuộc tổng tấn công nhắm vào Horton. Thậm chí HLV trưởng đội bơi Trung Quốc cũng buộc tội Horton “làm tổn thương tinh thần” của các học trò.
Những người thuộc phe trung lập chẳng buồn tin vào giọng điệu của phía Trung Quốc. Bởi ai nấy đều nhớ như in những vụ lùm xùm mà các VĐV Trung Quốc đã gây ra trong quá khứ. Tại London 2012, sau khi một BLV người Mỹ thể hiện vẻ ngạc nhiên trước “sự già dặn” đáng ngờ của một tay bơi 16 tuổi đến từ Thượng Hải, Tân Hoa xã đã nổi giận và cho rằng nước Mỹ đang ghen tức với sức vươn vũ bão của các VĐV Trung Quốc.
Vào năm 2004, trang web chính thức của Ban tổ chức ghi danh Thế vận hội Bắc Kinh 2008 đã đăng một bài viết có từ ngữ rất nặng nề nhắm vào ý kiến nhận xét từ nhiều thập kỷ trước của một quan chức thể thao Anh rằng thể thao Trung Quốc chỉ là “một gã ốm yếu tại châu Á”.
Tư tưởng không ai bằng mình của đoàn thể thao Trung Quốc còn được thể hiện rõ nét qua màn ăn mừng “như đúng rồi” của võ sĩ boxing “hạng ruồi” Lu Bin sau trận đấu thuộc vòng 1 với đối thủ người Kenya, Peter Warui. Giới quan sát được phen cười nghiêng ngả với Lu Bin nhưng Trung Quốc lại coi tay võ sĩ gốc Quảng Châu là “người hùng dân tộc”. Hình ảnh Lu Bin quỳ xuống hôn sàn đấu vì tưởng mình giành thắng lợi đã được chia sẻ hơn 130.000 lần trên mạng xã hội. Từ khóa "Lu Bin hôn vũ đài" được hơn 7.000 người đăng lại. Về phần mình, Lu Bin cũng quả quyết rằng "trọng tài đã đánh cắp giấc mơ của tôi".
Hôm 4.8, tức 2 ngày trước lễ khai mạc Thế vận hội tại Rio, VĐV bơi người Trung Quốc là Sun Yang đã có hành động khiêu khích một thành viên của đội bơi Australia. Ngoài ánh mắt và lời nói, Sun Yang còn có cả hành động té nước về phía Mack Horton nhằm khiến cho đối thủ tại cự ly 400 mét tự do nam mất tập trung khi luyện tập.
Có thể đã hiểu quá rõ các VĐV Trung Quốc, hoặc do được giáo dục trong một môi trường có văn hóa, Horton phớt lờ cách hành xử của Sun Yang. Thay vì dùng nắm đấm để trả đũa, Horton chỉ nói rằng anh không tiếp chuyện với một kẻ “có tiểu sử sử dụng doping” rồi sau đó đánh bại Sun Yang trên đường đua.
Hùa theo hành vi “vừa ăn cắp vừa la làng” của Sun Yang, báo giới và cả cư dân mạng Trung Quốc lập tức phát động cuộc tổng tấn công nhắm vào Horton. Thậm chí HLV trưởng đội bơi Trung Quốc cũng buộc tội Horton “làm tổn thương tinh thần” của các học trò.
Những người thuộc phe trung lập chẳng buồn tin vào giọng điệu của phía Trung Quốc. Bởi ai nấy đều nhớ như in những vụ lùm xùm mà các VĐV Trung Quốc đã gây ra trong quá khứ. Tại London 2012, sau khi một BLV người Mỹ thể hiện vẻ ngạc nhiên trước “sự già dặn” đáng ngờ của một tay bơi 16 tuổi đến từ Thượng Hải, Tân Hoa xã đã nổi giận và cho rằng nước Mỹ đang ghen tức với sức vươn vũ bão của các VĐV Trung Quốc.
Vào năm 2004, trang web chính thức của Ban tổ chức ghi danh Thế vận hội Bắc Kinh 2008 đã đăng một bài viết có từ ngữ rất nặng nề nhắm vào ý kiến nhận xét từ nhiều thập kỷ trước của một quan chức thể thao Anh rằng thể thao Trung Quốc chỉ là “một gã ốm yếu tại châu Á”.
Tư tưởng không ai bằng mình của đoàn thể thao Trung Quốc còn được thể hiện rõ nét qua màn ăn mừng “như đúng rồi” của võ sĩ boxing “hạng ruồi” Lu Bin sau trận đấu thuộc vòng 1 với đối thủ người Kenya, Peter Warui. Giới quan sát được phen cười nghiêng ngả với Lu Bin nhưng Trung Quốc lại coi tay võ sĩ gốc Quảng Châu là “người hùng dân tộc”. Hình ảnh Lu Bin quỳ xuống hôn sàn đấu vì tưởng mình giành thắng lợi đã được chia sẻ hơn 130.000 lần trên mạng xã hội. Từ khóa "Lu Bin hôn vũ đài" được hơn 7.000 người đăng lại. Về phần mình, Lu Bin cũng quả quyết rằng "trọng tài đã đánh cắp giấc mơ của tôi".
Pha ăn mừng hụt dở khóc dở cười của võ sỹ Trung Quốc ở Olympic 2016
Mỹ VÀ TRUNG QUốC NHÌN Từ RIO 2016
Khác
biệt gì giữa Mỹ và Trung Quốc tại Thế vận hội Rio 2016? Vận động viên
Mỹ có thể nói chuyện về lượng tử, vật lý thiên văn hoặc chính sách công…
trong khi vận động viên Trung Quốc gần như chẳng có gì để kể ngoài
chuyện khổ luyện. Vận động viên Mỹ có thể là nhà toán học tương lai
trong khi tương lai vận động viên Trung Quốc có thể đối diện một sự thờ ơ
ngược đãi…
Mỹ
mang đến đoàn vận động viên gồm nhiều sinh viên đại học và họ đến Rio
với tinh thần thể thao đúng nghĩa của lịch sử Thế vận hội hiện đại. Mệnh
danh “quỷ tốc độ”, “tay bơi cừ khôi nhất” hoặc “vận động viên vĩ đại
nhất thế giới hiện nay”, Katie Ledecky 19 tuổi, khi Rio 2016 kết thúc,
sẽ trở về Mỹ (với tấm huy chương vàng) và trở lại giảng đường Stanford.
Cùng đến Rio với Katie Ledecky là 30 sinh viên lẫn cựu sinh viên
Stanford khác. Sinh viên Stanford tham gia nhiều môn: bơi, lặn, polo
nước, chèo thuyền, bóng đá, tennis, volley, rugby, nhảy rào… Suốt từ năm
1912 đến nay, sinh viên Stanford luôn mang về ít nhất một huy chương
Olympics.
Không
chỉ Stanford, tổng cộng có đến 75% vận động viên trong US Team là sinh
viên hoặc cựu sinh viên. Năm nay, Đại học Florida mang đến 11 vận động
viên (tương tự Đại học Washington, Princeton và Georgia); Đại học Texas
có 12; Đại học California-Berkeley và California-Los Angeles đều có 16…
Điều đó cho thấy hệ thống đại học Mỹ có môi trường thể thao tốt như thế
nào. Giáo dục Mỹ luôn nhấn mạnh việc bồi đắp sức khỏe quan trọng không
kém xây dựng kiến thức. Với nhiều trường, sinh hoạt thể thao và tham gia
thế vận hội đã trở thành truyền thống lâu đời. Giáo dục đại học Mỹ luôn
tự hào về điều đó. Từ Thế vận hội Hè 1904 đến Thế vận hội Đông 2014,
Đại học Southern California (USC) đã đóng góp tổng cộng 423 vận động
viên; giành 288 huy chương (135 huy chương vàng) trong đó có ít nhất một
huy chương vàng tại mỗi Thế vận hội mùa hè kể từ 1912 đến nay! Nếu USC
thi đấu với vị trí như một quốc gia thì họ xếp hạng 16 thế giới!
Lịch
sử thể thao USC có một gương mặt huyền thoại. Tại Olympics Berlin 1936,
cậu học sinh Louis Zamperini đã gây sửng sốt, trước sự chứng kiến của
Hitler, khi chạy vòng cuối cuộc thi marathon chỉ với 56 giây. Sau Thế
vận hội, Zamperini vào học USC. Thế chiến thứ hai xảy ra, Zamperini gia
nhập quân đội. Trong phi vụ năm 1943, Zamperini cùng phi đội trên chiếc
B-24 rơi xuống Thái Bình Dương. Sống sót sau 47 ngày trên biển,
Zamperini được cứu và trở thành tù binh trong một trại tù Nhật suốt hai
năm rưỡi. Sau chiến tranh, cựu sinh viên USC Zamperini trở thành nhà
diễn thuyết lừng danh. Câu chuyện Zamperini đã được kể lại trong quyển
Unbroken của Laura Hillenbrand, được Angelina Jolie xuất sắc dựng lên
màn bạc, và được USC ghi vào biên niên sử của trường.
Đứng
cạnh một vận động viên Mỹ đầy sức bật tuổi trẻ với phong thái điển hình
trí thức, vận động viên Trung Quốc trông khô khan và gượng gạo. Nói
không quá, có thể nhìn thấy tương lai một quốc gia từ hình ảnh này. Vận
động viên Mỹ đến Thế vận hội với tinh thần thể thao. Vận động viên Trung
Quốc đến Olympics với ý chí quyết thắng. Ý chí đó được trui rèn từ
những lò đào tạo chuyên nghiệp, nơi
“đúc” nên một nền thể thao với tinh thần phi thể thao, nhắm đến việc
“sản xuất” hàng loạt “người máy thể thao” từ khi mới lên 5 tuổi.
Nhiệm vụ họ là sẽ phải đem lại vinh quang quốc gia, bấp chấp sự lấp lánh
đó trả giá bằng tương lai cuộc đời họ. Có quá nhiều ví dụ cho thấy sự
thờ ơ ngược đãi đối với vận động viên hết thời. Bởi việc đặt
nặng biến con người thành cỗ máy hơn là xây dựng nhân cách, chẳng có gì
ngạc nhiên khi nghe những vụ ồn ào về thái độ khiếm nhã của vận động
viên Trung Quốc. Họ lao vào thi đấu và họ cay cú điên tiết nếu thất bại. Giữa
Mỹ và Trung Quốc, sự khác biệt lẫn chênh lệch của hai nền thể thao và
giáo dục là rất rõ ràng. Người ta có thể nhìn thấy tương lai và sức mạnh
thật sự của hai quốc gia đó qua điều này.
"Ko
vđv ở đâu khổ như Việt Nam, còn đé* bằng Triều tiên. Đi thi đấu olympic
mà toàn đơn độc một mình trong khi mấy bọn ruồi nhặng đi bám càng theo
chả làm cái đé* gì. Đ* đến lúc vđv giành đc huy chương thì bu vào để kể
lể thành tích để chia chác tiền thưởng. Toàn lũ ruồi nhặng, chả làm đc
đé* gì cho vđv cả."
(Fb Dưa Leo)
* Có gì đâu 1 chế độ chó đẻ thì sẽ sinh ra 1 lũ chó đẻ thôi mà thằng nào đẻ ra cai chế độ thì khỏi nói chắc ai cũng biết.
(Fb Dưa Leo)
* Có gì đâu 1 chế độ chó đẻ thì sẽ sinh ra 1 lũ chó đẻ thôi mà thằng nào đẻ ra cai chế độ thì khỏi nói chắc ai cũng biết.
******************************
****************************** ******************************
****************************** ******************************
****************************** *
Lực sĩ Hoa Kỳ và Thế Vận Hội
Brazil
tổ chức Thế Vận Hội thứ 31 ở thành phố Rio de Janeiro. Ngân sách dự chi
của Rio là $9.7 tỷ US dollars, thế nhưng ai cũng dư biết là số phí tổn
thực chi cuối cùng sẽ trội hẳn số dự đoán. Theo một tài liệu của Đại học
Oxford, phí tổn xây dựng của các thành phố thắng quyền tổ chức của 17
Thế Vận Hội mùa Hè và mùa Đông từ năm 1968 đến 2012 trung bình là 179%
nhiều hơn dự định, với Montreal vào năm 1976 giữ chức vô địch tiêu quá
ngân sách, 796% hơn dự định. Mới đây nhất, London với Thế Vận Hội mùa Hè
năm 2012, tiêu 112% hơn dự định.
Từ năm 1968 đến năm 2000, phí tổn trung bình để tổ chức một Thế Vận
Hội là 3.6 tỷ dollars. Thế nhưng đùng một cái, hai Thế Vận Hội cuối
cùng, 2012 London -Anh, tốn 16.4 tỷ dollars, và 2014 Sochi - Nga, tốn
15.8 tỷ dollars.
Tôi không hiểu sự hào hứng của bao nhiêu thành phố và quốc gia trên thế
giới tranh nhau xin được tổ chức Thế Vận Hội mà lịch sử cho thấy đường
vào trường đua có trăm lần thua có một lần huề. Nếu có lời thì chỉ vài
triệu đến vài trăm triệu dollars là nhiều lắm, nhưng lỗ thì lỗ thê
thảm:
- 1976 Montreal, Canada lỗ $990 triệu Canadian dollars, tổ chức năm
1976 mà mãi đến 30 năm sau, 2006, sau khi gia tăng bao nhiêu thứ thuế,
Montreal mới trả hết nợ.
- 1980 Moscow, Nga, lỗ 1.19 tỷ dollars.
- 2000 Sydney, Úc, lỗ 2.1 tỷ dollars.
- 2004 Athens, Hy-Lạp, lỗ 14 tỷ dollars , đưa quốc gia này đến khánh tận.
- Thế Vận Hội cuối cùng, mùa Đông 2014 ở Sochi, Nga, chi phí đắt nhất
vô tiền khoáng hậu, 51 tỷ dollars. Số tiền này là trực tiếp lẫn gián
tiếp liên quan đến Thế Vận Hội nhưng vì chính quyền không công bố chi
tiết, không ai biết là Nga lỗ bao nhiêu. Người ta đoán một nửa là tiền
thầu khoán tham nhũng cho một số bạn bè của Putin.
Thế Vận Hội là cuộc tranh tài thể thao thế giới bốn năm mới có một lần
nên công dân quốc gia nào cũng hăng hái xem. Trong tất cả các môn thể
thao chiếu TV, số người xem Thế Vận Hội nhiều thứ ba. Môn thể thao xem
nhiều nhất là giải Túc cầu Quốc Tế bốn năm một lần FIFA World Cup, với
số khán giả TV là 3.5 tỷ người. Thứ hai là Tour De France với 2.2 tỷ
người xem, và thứ ba là Thế Vận Hội mùa Hè với 2 tỷ người xem.
Chứng kiến cảnh lực sĩ của quốc gia mình nhận lãnh huy chương vàng với
lá cờ quốc gia dần dần kéo lên trong khi quốc thiều nước mình trỗi lên
là một cảm tưởng xúc động lẫn khích động. Vì thế, rất nhiều quốc gia
treo giải thưởng tiền bạc cho lực sĩ nước mình nếu thắng huy chương
vàng, bạc, hay đồng.
Huy chương vàng thật sự không phải là vàng đặc 100%, mà là bạc nhuộm
vàng. Số lượng vàng nhuộm của một huy chương vàng chỉ là 6%, trị giá thị
trường vào khoảng $700 dollars.
Nhiều quốc gia không phát giải thưởng tiền bạc cho lực sĩ thắng huy
chương như Na-Uy, Thụy Điển..., nhưng phần đông trao tặng tiền để lực sĩ
có động cơ thúc đẩy cố gắng đoạt huy chương vàng.
Đây là vài quốc gia trao tặng giải thưởng nếu lực sĩ quốc gia mình đoạt
huy chương vàng, từ nhiều đến ít tiền (đơn vị tiền là US dollars):
- Singapore : $800,000 dollars
- Malaysia : $600,000 dollars (trả bằng trị giá một
thỏi vàng). Năm cuối cùng lực sĩ Mã-Lai-Á thắng huy chương vàng là 1956.
- Kazakhstan : $250,000 dollars
- Latvia : $192,800 dollars
- Italy : $189,800 dollars
- Estonia : $138,500 dollars
- Nga : $113,200 dollars, cộng với nhiều
bonus khác, nâng giá trị tiền thưởng có thể lên gấp ba lần, hơn ba trăm
nghìn dollars.
-Thụy Sĩ : $88,600 dollars
- Pháp : $65,000 dollars
- South Africa : $55,000 dollars
- Trung Quốc : $55,000 dollars, cộng thêm đủ loại phần thưởng khác có giá trị tiền như xe hơi, nhà cửa...
- Mexico: $37,000 dollars
- Hoa Kỳ: $25,000 dollars (bạc: $15,000, đồng : $10,000.
Tiền này của tư nhân -Ủy Hội Thế Vận Hội Hoa Kỳ - treo giải, không phải
của chính phủ).
- Canada : $20,000 dollars
- Anh : $0. Nhưng hình của lực sĩ sẽ được
in trên tem bưu điện, và lực sĩ sẽ được lãnh tiền huê hồng trên tổng số
tem bán, ước lượng từ $10,000 đến $90,000 dollars.
- Việt Nam: Tôi không biết Việt Nam treo giải
thưởng thắng huy chương vàng ở Olympics là bao nhiêu, nhưng ở SEA Games
2015, lực sĩ đoạt huy chương vàng được Việt Nam thưởng 10 triệu đồng
Việt Nam (khoảng $500 US dollars), một xe gắn máy, một TV, và một smart
phone).
Hấu hết chúng ta ai cũng thất vọng não nề khi xem TV không thấy lực sĩ
quốc gia mình chiếm huy chương vàng. Nhưng chúng ta nên nhìn vấn đề
tranh giải Thế Vận Hội từ một quan điểm khác: Thế giới có 7.4 tỷ người,
thế mà chỉ có 10,500 lực sĩ xuất sắc từ 206 quốc gia sẽ tham dự tranh
tài ở Rio, Brazil. Thành thử mỗi một lực sĩ có mặt ở Thế Vận Hội đã là
một kỳ công không phải ai cũng đạt được, chúng ta nên hoan hô họ hết
mình bằng cả hai tay lẫn hai chân.
Ngày xưa khi mới đến Mỹ xem Thế Vận Hội trên TV, tôi ngạc nhiên khi
thấy Mỹ thường thua các nước thuộc khối Cộng Sản Nga-Sô, Đông Đức. Sau
này tôi mới biết vì hai lý do: thứ nhất, lực sĩ của các quốc gia khối
Cộng Sản thường gian lận dùng thuốc kích thích, và thứ hai, chính phủ Mỹ
không tài trợ một xu cho lực sĩ tranh tài Thế Vận Hội.
Trong 206 quốc gia tham dự Thế Vận Hội thì 202 nước là chính quyền tài
trợ và trả lương cho lực sĩ. Chỉ có bốn quốc gia chính phủ không trả một
xu. Hoa Kỳ là một trong bốn quốc gia đó. Vì thế lực sĩ Hoa Kỳ phải tự
túc đi làm để kiếm tiền sống: trả tiền ăn, tiền xe cộ, tiền mướn nhà...
Ủy Hội Thế Vận Hội Hoa Kỳ (US Olympic Committee) là một tổ chức tư nhân
bất vụ lợi đứng ra lo việc huấn luyện ngắn hạn, tổ chức tranh đua, trả
tiền chi phí cho lực sĩ đi tham dự Thế Vận Hội. Để có ngân quỹ hoạt
động, Ủy Hội Thế Vận Hội Hoa Kỳ trông cậy vào:
1. Tiền tài trợ của các công ty tư nhân như Coca-Cola, Nike, Budweiser....(khoảng $120 triệu dollars vào năm 2008).
2. Tiền bản quyền chiếu TV của đài truyền hình Mỹ (khoảng $625 triệu dollars vào năm 2008).
3. Tiền phân chia của Ủy Hội Thế Vận Hội Quốc Tế chia lại cho Ủy Hội
Thế Vận Hội Hoa Kỳ, hàng năm trung bình là $12,000 dollars cho mỗi lực
sĩ.
4. Và những tiền lặt vặt khác như tiền hội viên, lệ phí tranh tài của
300,000 lực sĩ bơi lội, tổng cộng vào khoảng 100 triệu dollars một năm.
Tiền Ủy Hội Thế Vận Hội Quốc Tế thu vào từ hai nguồn lợi tức:
1. Bản quyền dùng nhãn hiệu Năm Vòng Tròn Olympics để quảng cáo.
2. Bản quyền truyền hình tranh tài Thế Vận Hội.
Mỗi đài truyền hình quốc gia thường ký contract chiếu
nhiều Thế Vận Hội trong nhiều năm, chẳng hạn như 8 năm hay 12 năm. Số
tiền dưới đây liệt kê giá tiền bản quyền truyền hình cho chỉ mỗi một Thế
Vận Hội:
-
Hoa Kỳ (NBC): Mỹ trả tiền truyền hình Thế Vận Hội từ 2012 đến 2014
tổng cộng 4.4 tỷ dollars. Tính ra, mỗi Thế Vận Hội mùa Hè hay mùa Đông
Mỹ trả $880 triệu dollars.
- Nhật-Bản: Nhật trả 250 triệu dollars mỗi Thế Vận Hội.
- Úc (Seven Networks): Úc trả 170 triệu dollars mỗi Thế Vận Hội.
- Canada (TSN, RDS, Sports Net): Canada trả 160 triệu dollars mỗi Thế Vận Hội.
-
Âu Châu : tiền bản quyền truyền hình Âu Châu trả hơi phức tạp, nhưng
đại khái thì mỗi Thế Vận Hội, Anh Quốc trả 150 triệu dollars, Italy trả
141 triệu Euro, Đức trả 120 triệu Euro, Pháp trả 80 triệu Euro,
Tây-Ban-Nha trả 66 triệu Euro.
Ủy Hội Thế Vận Hội Hoa Kỳ (US Olympic Committee) hàng năm xuất ra 170
triệu dollars cho các bộ môn thể thao, thế nhưng những môn thể thao
nhiều người xem nhất, chiếu TV thu vào nhiều tiền quảng cáo nhất như
chạy đua, bơi lội... thì được nhiều tiền hơn những môn thể thao ít người
để ý.
Giống như tài tử đóng phim chỉ có một thiểu số rất ít khoảng 2% là nổi
tiếng, giầu, kiếm nhiều tiền, lực sĩ ở Hoa Kỳ cũng thế, nhưng chắc chắn
là không kiếm tiền nhiều như tài tử ciné. Lực sĩ Hoa Kỳ nghèo vì chính
phủ không tài trợ huấn luyện. Năm 2014, Hiệp Hội Điền Kinh Hoa Kỳ làm
một thống kê, họ khám phá 50% lực sĩ thuộc vào hạng "Top 10 - Mười người
chạy nhanh nhất", làm tiền ít hơn $15,000 một năm.
Đây là phương cách lực sĩ Mỹ nghèo kiếm tiền để huấn luyện và tham dự tranh tài những bộ môn thể thao của mình:
1. Đi làm bình thường như người khác. Phần đông là part time, bán thời gian.
2. Bán bánh, kẹo, vitamin, mỹ phẩm... cho bạn bè, người thân.
3. Nhờ gia đình thân nhân bạn bè giúp đỡ tiền bạc.
4. Nếu khá trong môn thể thao của mình, xin tiền viện trợ của các công ty.
5. Nhờ hãng mình làm việc, hay các cửa tiệm địa phương trợ giúp.
Đây là thí dụ của Brandon Hudgins, lực sĩ chạy đua đường trường 1500m:
Từ năm 2011 đến nay, Hudgins làm việc part time bán thời gian, lương tối
thiểu $10/ 1 giờ, mỗi năm lãnh chỉ được $15,000 đến $18,000 dollars.
Hudgins theo đuổi nghề chạy đua trong suốt 19 năm, và năm nay chưa chắc
gì được tuyển vào đội Hoa Kỳ tham dự Rio: Đội tuyển Hoa Kỳ chỉ chọn ba
người Nhất, Nhì, Ba, và Hudgins đứng hạng thứ 13.
Không có tiền thì không thể nào giỏi về bộ môn thể thao của mình. Rất
nhiều gia đình trung lưu, không kể bố mẹ phải tốn bao nhiêu thời gian đi
theo với con cái, tốn bao nhiêu tiền ghi tên cho con đi học môn thể
thao nó ưa thích, tốn tiền cho nó vào club, tốn tiền mướn huấn luyện
viên, tốn tiền máy bay, hotel, ăn uống...Thành ra gia đình tư nhân thật
sự bỏ tiền ra huấn luyện, mài dũa con cái của mình trong bộ môn thể
thao nó ưa thích.
Lực sĩ đại diện Hoa Kỳ tham dự Thế Vận Hội đúng nghĩa là "amateur- tài
tử", chính mình phải bỏ thì giờ chính yếu tìm lợi tức sinh sống, chỉ
huấn luyện khi có thời gian dư giã để tranh giải. Như thế thì làm sao
giành phần thắng so với các quốc gia mà chính phủ tài trợ ngân quỹ huấn
luyện Thế Vận Hội, và các quốc gia huấn luyện lực sĩ từ lúc bé tí teo 8,
9 tuổi như Nga hay Trung Quốc?
Mặc dù nghèo rớt mồng tơi, chí quyết tâm tập luyện ròng rã bao nhiêu
năm trời để trở thành lực sĩ xuất sắc được tuyển vào Đội tuyển Hoa Kỳ
tham dự Thế Vận Hội là một điều đáng phục. Ông Gordon Crawford, Chủ Tịch
của U.S. Olympic và Paralympic Foundation, năm ngoái quyên được 28
triệu dollars cho U.S. Olympic Committee. Theo ông ta, chỉ cần hai triệu
người Mỹ cho $100 dollars một năm là quỹ có 200 triệu dollars, dễ dàng
trả tiền lương cho lực sĩ huấn luyện. Nếu quý vị muốn, xin cống hiến
tiền ở trang web:
Nguyễn Tài Ngọc
GHI CHÚ:
1. Thành phố Rio lâm vào tình trạng thảm họa tài chánh vì tổ chức Olympics: Tiền
chi tiêu của Rio cho Olympics mấy tháng trước đây đã vượt hơn dự đoán
hai tỷ dollars. Vào ngày 17-Tháng 6-2016, hai tháng trước khi Thế Vận
Hội Rio khai mạc vào ngày 5 Tháng 8, Thống Đốc của tiểu bang Rio de
Janerio tuyên bố thảm họa tài chính. Lý do tuyên bố thảm họa tài chính
là để chính quyền có thể thay đổi ưu tiên ngân sách đối đầu với việc xây
cất cho Olympics mà không vi phạm vào luật pháp quốc gia. Song song
với lời tuyên bố này, Thống Đốc Rio de Janerio yêu cầu Tổng Thống Ba-Tây
xuất ra 900 triệu dollars cho quỹ tiểu bang để đối phó với ngân quỹ
thiếu hụt liên quan đến Thế Vận Hội. Trước đây, vì lý do thiếu hụt tiền
bạc trầm trọng, Brazil đã yêu cầu lực sĩ tham dự Thế Vận Hội phải trả
tiền điện bật máy lạnh!
2. Đội tuyển Điền Kinh Nga bị cấm tham dự Olympics: Bẩy
tháng trước đây, theo lời đề nghị của Cơ Quan Thế Giới chống dùng thuốc
kích thích WADA (World Anti-Doing Agency), Hiệp Hội Điền Kinh Thế Giới
IAAF (Association of Athletics Federations) cấm đoàn lực sĩ Điền Kinh
Nga tranh tài quốc tế. Nga chống án lên Tòa Trọng Tài Thể Thao Quốc Tế
CAS (Court of Arbitration for Sport). Thế nhưng vào ngày 21-Tháng
7-2016, Tòa Trọng Tài Thể Thao Quốc Tế CAS tuyên bố là luật cấm bẩy
tháng trước vẫn còn áp dụng cho Thế Vận Hội: Đoàn lực sĩ Điền Kinh Nga
sẽ không được tham dự tranh tài ở Rio.
(Vào Chủ Nhật 25-Tháng 7, thay vì cấm tất cả phái đoàn lực sĩ Nga tham
dự Olympics, Ủy Hội Thế Vận Hội Quốc Tế tuyên bố chỉ cấm Đội Điền Kinh
của Nga, còn những đội thể thao Nga khác muốn tham dự thì phải chứng tỏ
cho các Ủy Hội Thể Thao Thế Giới của từng bộ môn khác là mình không dùng
thuốc kích thích).
Cơ Quan Thế Giới chống dùng thuốc kích thích WADA (World Anti-Doing
Agency) điều tra lực sĩ Nga dùng thuốc kích thích, tung ra bản tường
trình kết luận:
a. Nga gian lận dùng thuốc kích thích trong nhiều năm nay. Sự
gian lận này không phải ở tầm mức cá nhân mà dây chuyền lên đến huấn
luyện viên, đến Cơ quan chống dùng thuốc kích thích Nga, và thậm chí đến
hàng đầu trong viên chức chính phủ.
b. Tất cả lực sĩ Nga gian lận dùng thuốc kích thích. Lực sĩ Nga
nào chống đối, không muốn dùng thì sẽ không được tuyển vào Hội Tuyển
quốc gia (Huấn luyện viên Nga nói với lực sĩ là nước nào cũng gian lận,
không phải chỉ một mình nước Nga).
c. Cấm vĩnh viễn bốn huấn luyện viên cao cấp Nga, và Giám Đốc Ủy Hội Y Tế Thể Thao Nga tham dự giải quốc tế.
d. Nga có thề gian lận dễ dàng vì Nga hối lộ cho nhân viên của
Hiệp Hội Điền Kinh Thế Giới IAAF (Association of Athletics Federations).
Lý do Cơ Quan Thế Giới chống dùng thuốc kích thích WADA (World
Anti-Doing Agency) có thể công bố bản tường trình khẳng định, kết luận
sự gian lận Nga bắt đầu từ chính phủ cao cấp vì Grigory Rodchenkov, Giám
Đốc Phòng thí nghiệm chống dùng thuốc kích thích của Nga vào Thế Vận
Hội 2014 mùa Đông ở Sochi, Nga, thú nhận.
Rodchenkov
nói với báo New York Times là với sự giúp đỡ của Công An Nga, ông ta
đã thiết lập một hệ thống thử máu tránh điều tra. Rodchenkov cũng nói
với chương trình "60 minutes" của Đài Truyền Hình CBS là nhân viên FSB
của Nga (KGB là tên cũ, tương tự như FBI của Mỹ), giả dạng là dân sự làm
việc cho Cơ Quan chống dùng thuốc kích thích ở Thế Vận Hội Sochi để có
thể gian lận máu lực sĩ dễ dàng.
Tháng 11 năm ngoái 2015, khi bị WADA hỏi xem 1417 mẫu máu lấy từ lực
sĩ tham dự Sochi, Rodchenkov thủ tiêu tất cả. Sau đó, Rodchenkov bay
sang Hoa Kỳ xin tỵ nạn chính trị, thốt lộ sự thật, hiện đang trốn tránh ở
một thành phố Mỹ nào ở California.
Vào tháng 2 năm nay, hai người cựu Giám Đốc làm việc cho Cơ Quan chống
dùng thuốc kích thích của Nga, Nikita Kamayev và Vyacheslav Sinev, chết
một cách bí mật, cách nhau trong vòng chỉ hai tuần. Chính quyền Nga
tuyên bố Kamayev, 52 tuổi, chết vì nhồi máu cơ tim khi đi trượt tuyết,
còn nguyên do chết của Sinev, 58 tuổi, thì không công bố lý do.
(Vào ngày 18-Tháng 7, giáo sư dạy luật người Canada tên Richard
McLaren, được WASA mướn để điều tra việc lực sĩ Nga dùng thuốc kích
thích, đã công bố kết quả tường trình xác định là Thứ Trưởng Thể Thao
Nga, nhân viên cao cấp của Ủy Ban Thế Vận Hội Nga, cùng với Công an Nga
FSB (xưa là KGB), có nhúng tay vào việc tráo mẫu máu dùng thuốc kích
thích của lực sĩ Nga ở cả hai Thế Vận Hội Sochi và Moscow).
Ở những cuộc tranh tài thể thao có tầm mức quốc tế, lực sĩ thắng huy
chương, và vài lực sĩ chọn đại, ngẫu nhiên, phải cho mẫu máu để nhân
viên thử nghiệm xem trong máu có vết tích dùng chất thuốc kích thích hay
không. Nếu có, họ sẽ bị tước huy chương, cấm không được tranh giải. Đây
là cách Nga đã dùng để tránh khám phá lực sĩ của họ dùng thuốc kích
thích:
a. Trước thời gian tranh giải, Nga lấy máu tất cả lực sĩ khi không một ai uống thuốc kích thích.
b. Chính quyền giữ lạnh những mẫu máu này.
c. Lực sĩ tiếp tục uống thuốc kích thích.
d. Ở Thế Vận Hội, lực sĩ Nga cho lấy máu mẫu như thường lệ.
e. Công An FSB nga (như FBI Mỹ), giả dạng làm cho Thế Vận Hội,
đặt mẫu máu của lực sĩ Nga vào những lỗ hổng dấu kín trong tường.
f. Khi đêm xuống, Công An FSB Nga giả dạng là kỹ sư cầu cống,
từ bên ngoài tường, chỉ cần thọc tay vào những lỗ hỗng dấu kín, lấy các
chai đựng mẫu máu, và tráo lại với những mẫu máu không dùng thuốc kích
thích đã lấy từ mấy tuần trước.
Nguyễn Tài Ngọc
No comments:
Post a Comment