“Tham
quan ‘mua dâm’ còn
đáng sợ, vô sỉ hơn cả kỹ nữ ‘bán dâm’! Những ‘người khách’
ngày trước của tôi, hôm nay lại trở thành ‘quan tòa’ để phán
xét tôi”…
Dưới đây là lời biện bạch sâu sắc của cô “nhân tình” này:
*****
Kính thưa ông chánh án!
Cảm
ơn quan tòa đã cho tôi cơ hội phát biểu sau cùng. Làm một
người phụ nữ bán thân, đứng ở trước tòa án trang nghiêm này
tôi cảm
thấy thật sự rất nhục nhã. Tôi đã theo nghề bán tiếng cười
mưu sinh này đã được 5 năm, lại từng làm “vợ hai”, cũng có thể
là vợ ba, vợ tư của nguyên Bí thư thành ủy Vĩ Quân Tử.
Nhưng
mà, làm “vợ chung” của người ta quyết không phải là tâm nguyện
của tôi, sỡ dĩ tôi phải đi theo con đường mang đến nỗi nhục
lớn cho gia đình và bản thân này, quả thật là vì cuộc sống
bức bách.
Nhà
tôi trên thì có bà nội tuổi đã ngoài tám mươi, dưới thì có
em trai trẻ người non dạ. Bà nội cần người chăm lo, em trai thì
cần phải đi học, tuy nhiên, bố mẹ tôi bán mặt cho đất, bán
lưng cho trời làm việc vất vả khó nhọc ngoài đồng quanh năm
suốt tháng, thế mà thu nhập cả năm trời lại không đủ để đóng
các khoản tiền thuế trong làng. Mỗi lần
nếu như không giao nộp đúng thời hạn, cán bộ làng liền đến
nhà bắt gà bắt dê, tịch thu lương thực.
Tôi
vào thành phố làm người giúp việc, nhưng lại bị ông chủ làm
nhục mà không biết khởi tố ở đâu, vò đã mẻ lại sứt, vậy nên
từ đó về sau, mới nhắm mắt đi theo con đường này. Thử hỏi,
là một cô gái nhà quê yếu đuối, ngoài việc phải bán tuổi
thanh xuân của mình ra, tôi còn có thể bán gì nữa đây?
Tham
quan Vĩ Quân Tử bị cảm 3 ngày, liền nhận được 50 vạn tệ
“tiền hỏi thăm”, điều chỉnh một lần ban lãnh đạo ở huyện, ông
ta
lại thông qua việc bán quan, kiếm được khoản thu nhập kếch sù 5
triệu Nhân dân tệ.
Nếu
như tôi có cơ hội kiếm được một phần mười số tiền như ông ta,
bản thân tôi cũng tuyệt đối sẽ không đi theo cái nghề bán nụ
cười này!
Có
quần chúng trách mắng chúng tôi làm gái bán thân quá đáng
sợ! Lý do là làm hư hỏng cán bộ, lây truyền bệnh tật, bại
hoại
lối sống xã hội. Tôi thừa nhận đây là sự thật. Tuy nhiên, ở
trên thế giới này, nếu không có kẻ mua thì hỏi làm sao có
người bán? Nếu không có những tham quan, quyền quý mua dâm, thì
thử hỏi làm sao có kỹ nữ bán dâm đây? Nếu
như nói đáng sợ, thì mua dâm còn đáng sợ hơn cả bán dâm!
Thị
trường bán dâm sinh sôi ồ ạt, cũng không phải là chúng tôi
phát động, mà là những người quyền quý có quyền trong tay, có
tiền
trong túi làm nên. Nếu như nói đến nguy hại xã hội, “mua dâm”
đối với xã hội thì nguy hại càng nghiêm trọng hơn.
Chúng
tôi bán dâm, là bán thân xác thịt của chính mình, nguồn vốn
này tuy đáng quý, nhưng lại thuộc về chính bản thân chúng tôi.
Còn những người làm quan chức đến mua dâm, “tiền” mua dâm của
họ là đến từ đâu đây?
Nhân viên công tố
chỉ tố cáo tôi tội lừa đảo, tôi thừa nhận, tôi xác thực là tên
lừa đảo. Bản thân tôi ngay cả tiểu học còn chưa tốt nghiệp,
vậy mà bây giờ lại có được văn bằng tốt
nghiệp đại học chính quy. Nhưng mà, trong xã hội này những
người có văn bằng giả đâu phải chỉ hàng nghìn hàng vạn thôi
đâu, tham quan Vĩ Quân Tử ngay cả trung học cơ sở còn chưa học
xong, không phải cũng đã trở thành “nghiên
cứu sinh tại chức” đó sao?
Tôi
trước nay chưa từng viết đơn xin gia nhập đảng, vậy mà giờ đây
tôi lại trở thành đảng viên có năm năm tuổi đảng. Thân phận
đảng
viên của tôi là lừa gạt, điều này không sai. Nhưng mà, những
quan chức ban ngày đứng trên bục giảng lớn tiếng nói làm trong
sạch hóa bộ máy chính trị, tối đến thì “ăn chơi dâm loạn”,
thân phận đảng viên của họ lẽ nào cũng
là “hàng thật giá thật” hay sao?
Tôi
chẳng qua chỉ là gái bán thân bị người đời phỉ nhổ, một năm
trước lại ngồi trên ghế cục trưởng. Chức vụ cục trưởng của
tôi
xác thực là Vĩ Quân Tử ban cho. Nhưng những người được Vĩ Quân
Tử ban cho chức vụ cục trưởng có đến hàng mấy chục người,
những người này có ai chưa từng tiến cống, dâng đại lễ cho ông
ta đây?
Tiền
mà họ dùng để dâng đại lễ toàn bộ đều là tiền của công,
còn tiền mà tôi tiêu xài chỉ là tiền mà tôi bán thân thể của
mình kiếm được. Tuy nhiên, ở trước pháp luật, thử hỏi liệu
tôi và họ có thể xếp ngang hàng hay không?
Các
người mắng tôi vô sỉ, tôi cũng thừa nhận bản thân tôi vô sỉ!
Nhưng tôi cho rằng, những tên tham quan lớn nhỏ giống như Vĩ Quân
Tử kia, những người đó còn vô liêm sỉ hơn cả tôi nữa! Những
người này ngoài miệng thì nói là vì nhân dân phục vụ, còn
những chuyện lén lút sau lưng thì lại là những mánh khóe tội
ác, đầu trộm đuôi cướp.
Vĩ
Quân Tử ban ngày khi báo cáo với người khác thì dõng dạc
hùng hồn, còn buổi tối khi đến chỗ tôi thì lại không bằng cầm
thú.
Ông ta uống một viên thuốc, thì lập tức thay hình đổi dạng,
vắt óc tìm kế để giày vò hành hạ tôi. Những tên ngụy quân tử
ra vẻ đạo mạo giống như ông ta, tôi đã gặp nhiều rồi.
Hôm
nay trong số những người ngồi ở nơi này, có đến mấy người đã
từng là “khách” của tôi trước đây, bây giờ lại lấy thân phận
quan tòa để xét xử tôi! Các người giỡn cợt tôi đủ rồi,
đùa cợt thỏa thích rồi! Vì để lấy lòng Bí thư thành ủy Vĩ
Quân Tử, liền dâng tôi cho ông ta, tôi chỉ trong một đêm đã trở
thành khách quý ngồi trên của Vĩ Quân Tử. Các người đều biết
nội tình của tôi, khi Vĩ Quân tử mua nhà,
mua xe, lại đưa tôi ngồi lên chức vị cục trưởng, các người
không phải còn ăn mừng vì điều này sao? Những lúc đó có ai
đứng ra nói một lời công đạo cho nhân dân hay không? Bây giờ Vĩ
Quân Tử ngã ngựa rồi, các người lại nói năng
hùng hồn, viện đến đủ mọi lý do để xét xử tôi!
Kính
thưa quý quan tòa, các vị bồi thẩm đoàn, các vị thính giả,
bản thân tôi phạm pháp, hôm nay chịu sự trừng phạt quả thật là
đúng với tội. Còn những kẻ quyền quý đường hoàng kia, lấy
mồ hôi xương máu của đất nước và nhân dân để bao nuôi chúng tôi,
“bồi dưỡng” chúng tôi, chà đạp chúng tôi, lẽ nào họ không có
tội hay sao? Họ chính là có thể tiêu
diêu ngoài vòng pháp luật hay sao? Bây giờ lại còn phán xét
tôi….
Chánh án nghe đến đây, liền quát lớn một tiếng: “Lôi
bị cáo xuống dưới!”
No comments:
Post a Comment