Chắc
các bạn bè lại “giật mình” vì cái “tít” đầy nịnh bợ của tôi, mới viết
một loạt bài màu “vàng”, giờ lại có một bài “đỏ” là thế nào? Cứ giống
như con tắc kè đổi màu soàn soạt.
Không, đây là lời cám ơn thật tình của tôi với ông Nguyễn Phú Trọng, vì kể từ ngày ông “tái” đắc cử vào chức tổng bí thư nhờ
“dân chủ đến thế là cùng”,
từ vài tháng qua, đã khiến chúng tôi ở Little Saigon nói riêng và trên
toàn Hoa kỳ nói chung, trở nên bận rộn hơn, nhất là ngành địa ốc, đã
“đột
biến” tăng tốc mạnh.
Cô
bạn phụ trách tài chánh của công ty mà chúng tôi cùng hợp tác mở ra hơn
một năm trước đây báo cáo, kể từ tháng tư cho đến cuối tháng 8, tổng số
mua bán tài sản (properties) đã hơn 15 triệu Mỹ kim, người bán (seller)
thì đủ
các sắc dân gồm Việt, Mỹ, Ấn, Hàn, và người mua (buyer) thì gần như 85%
là những người đến từ... Việt Nam.
Cũng nhờ tiêu chí tuyệt vời của ông Trọng, chỉ có
“người Bắc có lý luận”
mới
được làm tổng bí thư, nên khu vực Bolsa mà chúng tôi đang sinh sống trở
nên náo nhiệt hơn, chỉ mới hồi đầu năm, giá nhà còn trì trệ thì đến nay
đã tăng lên 12%, và quận Cam nơi tôi đang sinh sống, lọt vào danh sách
10 khu vực có giá nhà cửa tăng cao nhất trên toàn quốc, giờ người Mỹ
gốc Việt, ai làm chủ một căn nhà thì đã có “lãi” tệ lắm cũng hơn 100
ngàn Mỹ kim.
Và cũng nhờ vào quyết tâm của ông,
“bắt chuột sợ vỡ bình”,
mà nay đi từ miền nam đến miền bắc California, những tấm quảng cáo các
chương trình EP3-EP5, du học, kết hôn, đoàn tụ, còn nhiều hơn cả những
tấm bản
tranh cử của các ứng cử viên tranh cử tháng 11. Các bạn bè tôi làm nghề
luật sư, chuyên về di trú bận đến nỗi rũ nhau đi ăn trưa cũng không có
thời gian.
- Em còn nhiều Client (khách hàng) lắm
anh, họ mua nhà toàn trả pay off, nhưng anh phải chuẩn bị mọi thứ nhé,
họ bay qua ký giấy tờ, đóng Escrow xong là bay về lại bên đó ngay.
- Anh đừng lo, họ bên đó có cách hết,
tiền chuyển hợp pháp qua ngân hàng, chứ không phải loại “chuyển lậu”
đâu, họ đã có sẳn tiền ở Mỹ rồi.
- Họ thích mua properties không list trên thị trường, nếu anh có thì email cho em nhé.
Mấy
cô Agent (người môi giới) liên tục gọi cho tôi, các cô than phiền tuần
nào cũng có khách từ Việt Nam sang, nội việc sắp xếp chỗ ăn, ở cho đến
sắp lịch cho họ đi “xem nhà” kiêm luôn chở họ đi Cabazon Outlet để mua
“hàng hiệu”
(nơi đây là chỗ nổi tiếng ở Nam Cali bán “đồ hiệu” giá rẽ), đã không
còn đủ thời gian lo cho gia đình.
Khi trò chuyện với những người “khách”
thuộc dạng VIP ở văn phòng, tán gẫu, tôi tò mò hỏi thêm về cuộc sống làm
ăn của họ ở Việt Nam, đa số đều khoe với tôi rằng, nhờ “quan hệ” rộng
rãi với các “quan” đứng đầu ban ngành, và “quan
hệ mật thiết” với ngân hàng, nêu việc kiếm tiền của họ không mấy khó
khăn, nếu không nói là “dễ dàng” như uống một ly café. Nhưng khi hỏi đến
lý do tại sao kiếm tiền dể vậy mà phải chạy qua tuốt “xứ tư bản giãy
chết” mua tài sản làm gì? Tất cả họ đều lắc đầu...
ngán ngẩm.
Người
thì lo sợ chỉ một đêm có thể trở thành trắng tay và... đi tù về tội
“làm trái qui định”, người thì nói rằng xã hội gì mà kỳ cục, ăn không
dám ăn, ra đường thì không biết chết lúc nào vì “đèn vàng”, vì cướp giật
hay vì...
tư thù ân oán. Người thì lo ngại cho tương lai của con cái với văn hóa
“game show” truyền hình, “sống ảo” trên mạng xã hội, thậm chí còn lo
ngại “cướp đêm là giặc cướp ngày là... người thân”.
Tóm lại những “khách” VIP này của chúng
tôi có đủ cả trăm, cả ngàn lý do để “tháo chạy” khỏi Việt Nam, để chuyển
tài sản mà họ “kiếm được” ra khỏi Việt Nam. Họ vẫn giữ các mối làm ăn
trong Việt Nam, nhưng hầu hết đều “rút ruột”
tài sản chuyển qua Mỹ, và chuẩn bị sẳn sang cho tình hình một khi có
“biến động gì”.
Chỉ
là một công ty “cỏn con” được lập ra trong lúc “ăn nhậu”, khi tình hình
“EP5” (tức là diện đầu tư di dân) rộ lên một năm trước đây, thế mà chỉ
trong vòng chưa đầy 5 tháng (từ tháng tư đến cuối tháng 8 năm nay), tổng
số mua
bán từ các “khách” VIP này đã lên đến 15 triệu Mỹ kim, vậy thì những
công ty khác bề thế hơn, thậm chí là thông qua các công ty của người Mỹ
làm chủ, và không chỉ tính ở quận Cam nơi tôi đang cư ngụ, mà trên toàn
quốc Hoa kỳ, thì con số sẽ là bao nhiêu? Vài
ngàn hồ sơ là chuyện bình thường, mỗi hồ sơ mua bán từ vài trăm ngàn Mỹ
kim lên đến vài triệu Mỹ kim, và nếu chỉ tính từ khi “người Bắc có lý
luận” lên làm tổng bí thư, tôi tin rằng đã có ít nhất vài tỉ USD đã được
“trở về đất mẹ”.
Nếu
không nhờ quyết tâm “đả hổ diệt... thù” của ông Trọng, thì làm sao
nguồn đầu tư vào Hoa kỳ nói chung và khu vực của tôi cư ngụ nói riêng
lại gia tăng “đột biến” như vậy, cho đến khi viết những dòng chữ này,
cái công ty “trời
ơi đất hỡi” của chúng tôi vẫn còn đang “thụ lý” 6 hồ sơ trong Escrow
(Escrow là định chế tài chánh trung gian giữa mua và bán).
Và cũng nhờ quyết tâm “truy sát” kẻ làm
“trái qui định pháp luật gây thất thoát hơn 3,000 tỉ đồng”
Trịnh
Xuân Thanh, mà điện thoại Viber, Skype, email từ Việt Nam, đặc biệt là
khu vực Sài Gòn lại có chiều hướng “tích cực” hơn. Một vài người khi bay
qua Mỹ gặp tôi thì bắt tay nói rằng, có đọc những bài viết của tôi
trên Dân Làm Báo, họ nói rằng những bài tôi viết hay các bạn khác viết
vẫn chưa đủ về thực trạng ở Việt Nam. Họ nói rằng chúng tôi chỉ chụp
hình, viết bài, quay phim về nỗi bất mãn của hàng triệu người nghèo khó ở
khắp các vùng miền tại Việt Nam, nhưng lại
bỏ sót họ, tức là những người biết “thỏa hiệp” để sinh tồn mà tôi gọi
tạm là ‘thành phần trung lưu”.
-
Các anh chỉ mới nói đến nỗi bất mãn của người nghèo, nhưng còn nổi “bất
mãn” của chúng tôi, nó còn kèm theo sự “bất an” chứ không phải chỉ là
“bất mãn”.
Thì
ra vậy, xưa nay tôi quen sinh hoạt với các anh, chị, em tranh đấu xã
hội dân sự, chúng tôi luôn tập trung vào những nỗi phẫn uất của người
nghèo, của những người dân bị “cướp” đất đai, bị “cướp” quyền sống,
nhưng chúng tôi
lại chưa tìm hiểu rõ về những con người “thỏa hiệp” này, họ chính là
những nhân tố “đóng góp” phần nào cho “điều 4 hiến pháp”, vì họ “dựa”
vào đó để kiếm tiền dễ dàng.
Nhưng
nay đến phiên họ “tháo chạy”, nếu hơn 30 năm trước chúng tôi “tháo
chạy” khỏi Việt Nam bỏ lại tất cả tài sản của ông cha, tài sản của gia
đình, thì cuộc ‘tháo chạy” hôm nay của những con người “thỏa hiệp”
này... ngon lành
hơn, họ đem hết tài sản chuyển sang Hoa Kỳ, sang những quốc gia văn
minh tây phương, để tài sản họ được bảo vệ an toàn hơn. Năm xưa chúng
tôi liều chết “tháo chạy” bằng thuyền, bằng những cuộc “vượt biên” đẫm
máu trên biển và rừng sâu nước độc, thì hôm nay,
cuộc tháo chạy của họ bằng máy bay, bằng Visa nhập cảnh đủ loại.
Họ
thông minh lắm vì “đã sống với lũ”, nên biết cách sử dụng đồng tiền họ
kiếm được ở những xứ sở luật pháp minh bạch như Hoa Kỳ. Người nào
“nghèo” nhất trong nhóm có con đang du học ở đây, họ mua một căn nhà trả
tiền mặt, rồi
cho mướn, tiền mỗi tháng thu về từ 1,600 cho đến 3,000 USD, tùy khu
vực, tùy nhà lớn, nhà nhỏ, thế là họ đủ tiền cho con ăn học tới nơi tới
chốn, còn dư dả chút đỉnh, mà tài sản trị giá hàng trăm ngàn lên đến cả
triệu Mỹ kim vẫn còn nguyên.
Kẻ
nào “đại gia” hơn thì mua vài cái commercial building cho mướn, hay
khách sạn, rồi thuê người địa phương quản lý, vừa được quyền di dân hợp
pháp, mỗi tháng lại bỏ túi vài chục ngàn Mỹ kim, tài sản được “quản lý”
an toàn, không
ai dám “cướp” cả, vài năm sau, giá trị tài sản lại tăng, họ muốn bán
vẫn có “lãi” như thường.
Và
sẽ có bao nhiêu “quan chức đỏ” nằm trong số này? Tôi đánh giá là rất
nhiều, họ chỉ là những “đảng viên” tép riu, nhưng kiếm tiền thì không
“tép riu” chút nào. Và đừng ai đó nói rằng “đảng viên Cộng Sản” không
được nhập quốc
tịch Hoa kỳ hay không được quyền cư trú, họ vẫn được đấy, chỉ cần khi
điền đơn họ khai thật từng là đảng viên Cộng Sản, và khi sĩ quan sở di
trú thẩm vấn, họ chỉ cần giải thích lý do họ gia nhập đảng Cộng Sản một
cách hợp lý, thì họ vẫn có quyền nhập tịch
hay cư trú.
Dưới
cái gọi là cơ chế “nhất đảng” lãnh đạo, họ muốn làm việc, họ muốn thăng
tiến, họ muốn kiếm tiền, họ muốn có cơ hội ở vị trí lãnh đạo ban ngành,
nếu không gia nhập đảng thì làm sao họ “thỏa mãn” được cái khát vọng
“tầm thường”
đó? Họ không còn lựa chọn nào khác, và khi ‘tháo chạy”, họ đã biến
thành “nạn nhân” của những “xung đột chính trị nội bộ”, tương tự như
trường hợp của Trịnh Xuân Thanh đang xảy ra.
Trong
xã hội minh bạch rõ ràng của Hoa Kỳ hay khối Tây phương, mỗi một con
người đều có cơ hội giống nhau, trách nhiệm của ai thì người đó chịu, ví
dụ một đứa trẻ sinh ra ở Hoa Kỳ, thì nó có cơ hội trở thành tổng thống,
bất kể
cha, hay mẹ của đứa trẻ có phạm tội buôn ma túy, giết người, đương
nhiên thắng cử hay không lại là một chuyện khác, nhưng luật pháp và cơ
chế cho đứa trẻ cơ hội đó.
Còn dưới cái cơ chế của “nhà sản”, thì cái “lý lịch” gia đình đã “giết” cơ hội của hàng chục triệu người khác rồi. Cái tư duy
“đời cha ăn mặn, đời con khát nước”, hay
“một kẻ làm quan, cả họ được nhờ”
đã được “đảng nhà sản” triệt để thực hiện “đúng qui trình”.
Do
đó hiện tượng “tháo chạy” ra khỏi Việt Nam chưa bao giờ dừng lại kể từ
khi Cộng Sản “thống nhất” bằng súng đạn hơn 40 năm trước đây, từ những
cuộc vượt biên của chúng tôi, rồi đến di dân đoàn tụ, “xuất khẩu lao
động”, và bây
giờ là “du học, kết hôn” đầu tư di dân, đó cũng là lý do tại sao đất
nước có hơn 90 triệu dân mà chỉ có chưa tới 5% là đảng viên.
Cũng
vì những “hiện tượng”, “lý do”, “nguyên nhân” nói trên mà tôi phải viết
bài này, cám ơn ông Nguyễn Phú Trọng và cái “đảng đạo đức Hồ Chí Minh”
của ông, nhờ đó mà công ty “cỏn con” của tôi và bạn bè mấy tháng nay
“lượm” được
không ít tiền từ các cuộc “tháo chạy” hiện nay đang diễn ra, và tôi tin
rằng, tình hình này sẽ còn kéo dài trong vài năm tới.
Nếu
40 năm trước, cuộc “tháo chạy” của chúng tôi chỉ độ khoảng hơn một
triệu người, thì nay tôi tin rằng, mảnh đất tôi đang sinh sống, tăng lên
5, 10 triệu người sẽ là con số không mấy khó khăn trong vài năm tới.
À
quên, tôi còn phải nhắm nhủ với những “ai” đang có ý định muốn “tháo
chạy” cả người lẫn tài sản, thì cứ liên lạc với Dân Làm Báo nhé, ở Hoa
Kỳ chúng tôi có đầy đủ luật sư bảo vệ đến cùng cho “thân chủ”, bảo đảm
các bạn sẽ không
bị “dẫn độ” theo kiểu “có qua có lại” đâu, vì xứ sở mà chúng tôi sinh
sống có luật pháp bảo vệ rõ ràng, nhất là cụm từ
“làm trái qui định pháp luật gây thất thoát hàng ngàn tỉ đồng”,
chưa đủ cấu thành “tội tham nhũng” để “dẫn độ” nhé. Không phải chính
phủ cho “dẫn độ” thì luật sư của chúng
tôi để yên đâu, cứ nhìn cựu nhân viên NSA Edward Snowden, hay ông chủ
của trang mạng WikiLeaks là Julian Assange thì rõ rồi nhé, cả “công an”
của cường quốc như Hoa kỳ, Úc còn “hộc máu” với luật sư chứ đừng nói đến
mấy chú “an ninh quèn” của xứ thiên đường
XHCN.
22.09.2016
No comments:
Post a Comment