...thất bại của bà Hillary năm nay chỉ là một hiện tượng nhỏ trong một tiến trình lớn...
Cách đây không lâu, chỉ cuối tháng Mười năm ngoái, vài ngày trước bầu
cử, cả nước –hay đúng hơn, cả thế giới- đều nghĩ đảng Dân Chủ sẽ thống
trị chính trị Mỹ ít nhất vài thập niên, nếu không muốn nói là vĩnh viễn
chôn vùi đảng Cộng Hòa luôn, cho đến khi đảng này lột xác, thay đổi quan
điểm chính trị cũng như nhân sự một cách toàn diện, noi theo gương DC,
trở nên cởi mở, hợp với đà tiến hoá nhân loại cấp tiến hơn.
Oái
ăm thay, chỉ một ngày sau ngày bầu cử, tư tưởng trên bị lật ngược hoàn
toàn. Bây giờ thì thiên hạ lại kết luận tương lai DC đen hơn đêm 30, và
chính đảng này mới là đảng phải thay đổi trọn vẹn từ nhân sự đến chủ
trương nếu không muốn bị phế thải, “liệng vào thùng rác của lịch sử” –in
the trash bin of history- giống như TT Reagan đã phê phán các chế độ
cộng sản.
Nhiều người, nhất là đảng viên và chính khách DC cay
cú, hậm hực, thấy bà thần tượng thua đau, tìm cách đổ thừa bốn phương
tám hướng, không tha bất cứ lý cớ nào. Tất cả mọi lý do nghiêm chỉnh hay
vớ vẩn, đều được viện dẫn như gian lận phiếu nên đòi đếm phiếu lại, thể
thức cử tri đoàn hết thời cần thay đổi, rồi Putin quậy phá giúp ông
Trump, bà Hillary thắng tới ba triệu phiếu. Tiếu lâm hơn nữa là ngay cả
đến ngày quốc hội họp để xác nhận kết quả bầu cử của cử tri đoàn, hai bà
dân biểu da đen vẫn gân cổ nói cuộc bầu của cử tri đoàn không hợp lệ.
Cũng may ông PTT Biden vẫn còn tỉnh táo, cắt ngang hai bà và nói “Xong
hết rồi!” (Its over!).
Rồi một ông dân biểu da đen già có thành
tích tranh đấu cho dân da đen, đánh nhau với cảnh sát cách đây hơn nửa
thế kỷ, vẫn nghĩ mình là đại anh hùng dân tộc, bất khả xâm phạm, nghêng
ngang tuyên bố Trump là “tổng thống không chính danh” và “lần đầu tiên
trong đời, tôi tẩy chay không tham gia lễ nhậm chức của một tân tổng
thống”. Việc ông hơi bất ngờ là bị ngay TT Trump chẳng nể nang gì, phạng
lại “thứ chính khách chỉ lảm nhảm nói và nói, chẳng làm gì”, rồi báo
chí khui ông này cũng có lời nói và hành động tẩy chay y chang với TT
Bush con, chứ không phải là “lần đầu tiên trong đời”. Chứng tỏ TT Trump
nói sai: ông dân biểu này không phải chỉ là “nói và nói” mà là “nói láo
và nói láo” theo đúng truyền thống của các chính khách.
Trước
ngày bầu, trong không khí say men chiến thắng giả tưởng, TTDC tiên đoán
chẳng những bà Hillary đại thắng, mà DC sẽ còn chiếm lại đa số tại
Thượng Viện và hồ hởi hơn nữa, rất có thể dành lại đa số tại Hạ Viện
luôn. Bà Hillary tin tưởng cái lạc quan tếu đó, không thèm đi vận động
một lần nào tại tiểu bang Wisconsin mà bà tin là đã nằm trong bóp bà
rồi, mặc dù đây là tiểu bang đã bầu ông thống đốc CH Scott Walker và ông
dân biểu CH Paul Ryan, chủ tịch Hạ Viện. Trong đêm bầu cử, Wisconsin là
tiểu bang vùng Đại Hồ đầu tiên lọt vào tay ông Trump trước sự ngỡ ngàng
của cả nước. Cũng là lần đầu tiên tiểu bang này bỏ phiếu cho ứng viên
tổng thống CH từ ngày bầu cho ông Reagan cách đây ba thập niên. Bảo sao
TTDC chỉ được có 15% dân Mỹ tin tưởng. Bà Hillary tin TTDC đã phải trả
giá cực đắt.
Lạ lùng hơn nữa, bà tự tin đến độ tìm cách gia tăng
tối đa số phiếu cử tri phổ thông của mình tại ngay cả những tiểu bang
DC, coi như thêm một cái tát vào mặt ông Trump cho bõ ghét. Bà đi vận
động tại Cali, Nevada và Colorado,... là những nơi bà chắc ăn 1000%,
nhưng muốn có càng nhiều phiếu càng... sướng. Trong khi ông Trump lẳng
lặng đi vào các tỉnh nhỏ, vùng quê các tiểu bang xôi đậu như Michigan,
Pennsylvania, và Ohio. Sau cuộc bầu, cử tri của bà hô hoán bà Hillary
chiếm được nhiều phiếu hơn. Không sai, nhưng càng la hét, càng chứng
minh bà Hillary chỉ là một chính trị gia hạng bét, không biết đi kiếm
phiếu đúng chỗ để đắc cử, mặc dù đã trải qua kinh nghiệm hai lần tranh
cử của ông chồng và một lần của chính mình.
Khiến kẻ này thắc
mắc: tại sao DC lại lựa một người quá yếu như vậy ra tranh cử? Năm 2008,
bà Hillary coi như 99,9% chắc ăn, thì thua một anh tổ chức cộng đồng vô
danh. Cái sai lầm lớn của bà Hillary khi đó là đã lơ là tiểu bang Iowa,
là tiểu bang cực kỳ quan yếu vì bỏ phiếu sơ bộ đầu tiên. Tiểu bang chỉ
có khoảng 1% dân đa đen và bà tin chắc ông da đen Obama tuyệt đối vô
vọng. Chiến thắng bất ngờ của Obama tại đây đã như hỏa tiễn bắn lên
không gian, không ai kéo xuống được nữa. Chứng tỏ bà Hillary đã quá dở.
Lần này thì bà Hillary lơ là cả khối thợ thuyền, cũng vì tin chắc ông tỷ
phú vô phương được dân lao động hậu thuẫn. Để rồi lại thảm bại.
Thật ra, sự thất bại của bà Hillary năm nay chỉ là một hiện tượng nhỏ
trong một tiến trình lớn: sự đại bại của toàn thể đảng DC trong tất cả
các cuộc bầu bán trên cả nước, từ Thượng Viện đến Hạ Viện, từ thống đốc
đến các quốc hội tiểu bang.
Phe DC la hét bà Hillary thắng ông
Trump tới ba triệu phiếu cử tri, nhưng nín thinh không đả động tới việc
đảng CH nói chung thắng tới gần bốn triệu phiếu trong cuộc bầu quốc hội
trên toàn quốc, kể cả Cali và New York.
Dĩ nhiên, không ít người
cho TT Obama là người chịu trách nhiệm về sự suy thoái của đảng DC,
được minh chứng rõ ràng bằng việc hơn 1.000 viên chức DC mất job qua bốn
lần bầu cử những năm 2010-12-14-16. Và dĩ nhiên không kém, theo đúng mô
thức sở trường, TT Obama chối bay biến, bác bỏ mọi trách nhiệm bằng đủ
cách đổ thừa. Lần đầu thì đổ thừa lên ... đầu TT Bush. Ông cho rằng ông
thừa kế một gia sản quá tệ hại, nên bất cứ chính quyền nào nắm quyền
cũng sẽ gặp khó khăn. Lời bào chữa không ai tin được vì thật vô lý. Năm
2008, cả nước tin ông và đảng DC, trao cả Nhà Trắng lẫn hai viện quốc
hội cho khối này. Hai năm sau, họ gạt DC ra khỏi Hạ viện, sao lại đổ
thừa lại cho TT Bush con được?
Nghĩ lại thấy quả vô lý thật nên
TT Obama đổi giọng, quay qua giảng giải “chuyện thất bại đó là chuyện
của đảng DC, tôi có quá nhiều trách nhiệm, đâu có thể nào vừa làm tổng
thống vừa điều hành đảng được”. Câu này TT Obama nói với anh phóng viên
TV phe ta George Stephanopoulos, khiến anh này chỉ biết công khai trợn
mắt nhìn TT Obama trong cuộc phỏng vấn trên TV.
Nói trắng ra, DC
đại bại toàn diện trên mọi cấp, chứ chẳng phải chỉ có một mình bà
Hillary thua. Có nghiã là DC đang gặp vấn đề lớn liên quan đến toàn thể
lập trường, quan điểm, chính sách, và nhân sự trước cử tri Mỹ. Muốn sống
lại, phải xét lại toàn diện tất cả các khiá cạnh trên.
Điều đầu
tiên phải nói là ôm lấy thái độ the party of no, hay tệ hơn nữa the
party of destruction sẽ không phải là giải pháp. TNS Schumer, lãnh đạo
khối DC tại Thượng Viện chưa gì đã tuyên bố những câu nẩy lửa. Nào là
“tôi sẽ chống tất cả những người TT Trump muốn bổ nhiệm vào Tối Cao Pháp
Viện, bất kể ai”, rồi đến “chỉ có một cách duy nhất tôi ủng hộ TT Trump
là ông ta theo đảng DC, hoàn toàn bỏ đảng CH”.
Sách lược của DC
khá rõ nét: dùng việc chống TT Trump của khối thiểu số da màu, phụ nữ
và trí thức trẻ làm điểm tập hợp mới để đoàn kết và gây dựng lại đảng
DC, do đó sẽ chống TT Trump tuyệt đối về bất cứ chuyện gì. Nói cách
khác, tìm cách gây dựng lại đảng dựa trên chống đối TT Trump chứ không
dựa trên ý kiến sáng tạo xây dựng nào. Tương lai nước Mỹ sẽ càng ngày
càng phân hoá nặng. Đó sẽ là gia tài lớn nhất TT Obama đã để lại.
Vẫn trên vấn đề nhân sự, nhìn gần, đảng DC hoàn toàn không có ai lãnh
đạo hết. Chức vụ tương đương với chủ tịch đảng, là chủ tịch Ủy Ban Quốc
Gia -National Committee- vẫn bỏ trống vì nội bộ còn đang tranh dành đánh
đá lẫn nhau [dĩ nhiên TTDC im lặng dấu nhẹm dùm]. Còn những nhân vật
gọi là sáng giá hiện nay của đảng, có nhiều triển vọng ra tranh cử tổng
thống năm 2020, không ai có thể nghĩ rằng đó là... tương lai thực sự của
đảng DC. Vẫn cụ bà Hillary, cụ bà Elizabeth Warrens, và các cụ ông
Biden và Sanders,... toàn là các ngôi sao loại khủng long của thời tiền
sử sống sót đến giờ [Khủng long là danh từ Lý Tống gắn cho các lãnh đạo
CS Cuba, bây giờ hoàn toàn thích hợp cho lãnh đạo đảng DC Mỹ!]. Các cụ
này nên nghĩ đến chuyện về hưu, chịu khó bồi đắp, xây dựng một thế hệ
lãnh đạo mới, mang nguồn sinh khí mới và những tư tưởng mới vào đảng.
Các cụ còn 4 năm để làm chuyện này. Hay chính xác hơn, 2 năm thôi, để
còn 2 năm vận động tranh cử cho bầu cử 2020.
Về chính sách, hướng đi cấp tiến chắc chắn cần phải xét lại.
Điều quan trọng đầu tiên là chính sách phải đạo chính trị tuy không
phải là sai, nhưng đi quá trớn, đến độ gây sốc cho quá nhiều người, kể
cả những người có tư tưởng phóng khoáng, cởi mở. Những chuyện vớ vẩn như
lo xây cầu tiêu cho một nhúm dăm ba anh chị chuyển giới lập dị, cần
phải đặt để lại cho đúng mức.
Chính sách kinh tế phải thực tế
hơn nhiều. Những lý thuyết keynesian của thời Đệ Nhị Thế Chiến, dựa vào
Nhà Nước nợ như Chúa Chổm để tạo công ăn việc làm mà TT Obama áp dụng đã
quá lỗi thời. Thời đó, cả thế giới bị tàn phá, không còn công ty tư
nhân nặng ký nào, hay còn quá ít, trong khi việc xây dựng lại cả thế
giới đòi hỏi những cố gắng cực lớn, khiến vai trò tích cực của Nhà Nước
hoàn toàn cần thiết và chính đáng. Ngày nay, khu vực tư của Mỹ cực lớn
và đã chứng minh khả năng thành công vượt bực, đã trở thành đầu máy kéo
theo cả nền kinh tế. Nhà Nước chỉ còn cần thiết trong vai trò kiểm soát
và giới hạn những lạm dụng thái quá, chứ không thể là đầu máy được nữa.
Nói về khả năng sáng tạo và sự nhiệt tình cần cho kinh tế, đám công chức
ăn lương bèo bọt của Nhà Nước không thể nào so sánh được với cả triệu
doanh gia.
Chính sách thuế khóa phải thực tế hơn, đáp ứng nhu
cầu của giới doanh gia để họ tin tưởng và mang hãng xưởng về Mỹ lại, tạo
công ăn việc làm cho thợ thuyền Mỹ.
TT Trump đã công bố sách
lược kinh tế bảo thủ của ông rất rõ ràng, giảm thuế kinh doanh, tăng
thuế nhập cảng, trừng phạt các công ty mang công ăn việc làm ra ngoài
nước Mỹ. Chính sách này hiệu quả như thế nào, chưa biết, chỉ biết là đã
mang lại chiến thắng cho ông Trump và hình như đã mang lại lạc quan cho
giới kinh doanh qua việc chỉ số chứng khoán tăng như diều gặp bão, cũng
như qua quyết định đầu tư vào Mỹ lại của nhiều đại công ty. Đảng DC phải
tìm ra kế hoạch chống lại hữu hiệu hơn là gân cổ đòi tăng thuế kinh
doanh Mỹ và mở toang cửa biên giới kinh tế như bà Hillary chủ trương.
Vấn nạn di dân là có thực. Nhưng mở toang cửa rồi cấm trục xuất những
người đã lọt vào là cách bảo đảm CH sẽ thắng trong tất cả các cuộc bầu
cử trong mấy chục năm nữa.
Phe ta phản đối chuyện xây tường dọc
biên giới vì hoàn toàn vô hiệu mà lại quá tốn kém khi chính phủ Mễ sẽ
không chịu trả chi phí. Thật ra họ đã không hiểu ý nghiã thực sự của bức
tường của TT Trump. Đó là một tuyên cáo chính trị cho hai khối: a) cho
khối di dân: chúng tôi sẽ không chấp nhận quý vị ào ạt qua đây nữa và sẽ
tìm mọi cách ngăn cản quý vị; và b) cho chính quyền Mễ: quý vị cũng
phải chia sẻ trách nhiệm bảo vệ biên giới chung nếu không quý vị sẽ phải
trả một giá khá đắt. Việc bức tường thực hiện được hay không, tốn bao
nhiêu tiền, hiệu quả như thế nào, chỉ là những chi tiết phụ, không phải ý
chính của TT Trump.
Lịch sử tái diễn một cách rất tẻ nhạt, không có gì gọi là sáng tạo hết.
Cuối thập niên 70, TT Jimmy Carter của DC chủ trì một nước Mỹ trong đó
kinh tế bết bát gần bằng thời đại khủng hoảng đầu thế kỷ, khi lạm phát,
thất nghiệp, lãi suất vay ngân hàng leo lên đến những mức kỷ lục.
Ứng viên CH Ronald Reagan mà cả phe DC thời đó coi thường y như coi
thường ông Trump năm ngoái, bất ngờ hất cẳng TT Carter, khiến ông này
thành tổng thống một nhiệm kỳ. Ông tài tử phim cao bồi rẻ tiền Reagan
thành công nhờ thu phục được khối thợ thuyền lao động của đảng DC. Người
ta gọi khối cử tri đó là Reagans Democrats, những đảng viên DC của
Reagan.
Đảng DC mất khối này cho mãi đến năm 1992, khi những khó
khăn kinh tế thời đó kéo họ về lại với ứng viên DC Bill Clinton, giữ họ
lại cho đến thời Obama, để rồi bây giờ mất họ lần nữa, họ thành khối
Trumps Democrats. Sách lược tồn vong của DC không thể giản dị hơn: tìm
cách kéo họ về, ra khỏi tay TT Trump, bằng cách đề xướng ra một chính
sách kinh tế, lao động hợp lý hơn.
Về lâu dài, chưa ai biết đảng
DC sẽ thay đổi như thế nào, nhưng trong những ngày vừa qua sau cuộc
bầu, đảng DC đã thật sự lột xác, biến thành một đảng của những người
thua đau quá hoá điên. Từ TT Obama đến bà Hillary đến dân biểu, nghị sĩ,
dân thường và nhất là khối phụ nữ và tài tử, ca sĩ.
Cuộc biểu
tình vĩ đại của hơn nửa triệu người tại thủ đô một ngày sau lễ tuyên
thệ, đại đa số là phụ nữ, là một tuyên ngôn mà TT Trump không thể phớt
lờ được. Nhưng đáng tiếc thay hành động đầy ý nghiã đó đã bị các vị nữ
lưu cấp tiến biến thành một cuộc biểu dương lực lượng của phụ nữ bị dồn
nén hay ám ảnh vì sex. Hầu hết các bà cô đội mũ len màu hồng với hai cái
tai mèo, mà con mèo mầu hồng -pink pussy- cũng là biểu tượng cho bộ
phận sanh đẻ của phụ nữ trong văn hoá Mỹ.
Ở đây, cũng phải nói
về một gia tài khác của TT Obama. Sau tám năm khai phóng phụ nữ theo
phải đạo chính trị, phụ nữ do chính sách của Obama đẻ ra là những người
thô tục và vô văn hoá nhất. Trong cuộc biểu tình của phụ nữ đó, những
danh từ được nghe và thấy nhiều nhất trên các biểu ngữ đều là... những
danh từ mà chắc chắn ban biên tập Việt Báo sẽ không cho phép kẻ này viết
lại vì báo có nhiều độc giả vị thành niên và đứng đắn. Phe ta hùng hổ
tố Trump thô bỉ, không chịu thua, tìm mọi cách chứng minh ta còn... thô
bỉ hơn. Hiển nhiên là họ đã thành công lớn.
Dĩ nhiên đám phụ nữ
này sẽ đổ thừa tại Trump xàm sở với phụ nữ khiến họ nổi giận. Cũng có lý
thôi! Nhưng câu hỏi là khi TT Clinton ôm điện thoại nói chuyện quốc sự
trong khi một em chân ngắn ngồi dưới gầm bàn thì những phụ nữ nổi giận
này ở đâu? Đám phụ nữ tiến bộ này chẳng những thô bỉ mà còn giả dối nữa.
Tất cả đều là những chống chế tuyệt vọng, chỉ phản ánh một thái
độ cố đấm ăn xôi, thiếu quân tử, thiếu tự trọng, thiếu dân chủ của một
đảng miả mai thay mang tên là... đảng Dân Chủ.
Kẻ viết bài này
nghi ngờ phương cách chống đối này sẽ chỉ làm cho đại đa số dân Mỹ ngày
càng sợ và lánh xa khối cấp tiến hơn nữa và khối cử tri của TT Trump
đoàn kết hơn nữa trong kỳ bầu bốn năm nữa.
Miả mai lớn nhất mà
đảng DC đang phải đối diện là mặc dù luôn vỗ ngực là đảng của cởi mở, đa
dạng, nhưng trên thực tế, đảng này chỉ là một kết hợp tạp nhạp của các
khối thiểu số như da đen, di dân nâu và vàng, dân cần trợ cấp, phụ nữ
ham vui nhưng không thích trách nhiệm gia đình, đồng tính muốn tự do lấy
nhau, trí thức khoa bảng kiêu căng tự mãn, truyền thông tự phong cho
mình một loại thiên mệnh, tài tử ca sĩ say men ái mộ tìm cách nuôi dưỡng
tên tuổi của mình, và chính khách mỵ dân vẫn bận lùng phiếu. Một cái
lều lớn –the big tent- khoan dung nhưng lại chủ trương loại bỏ khối đại
đa số dân da trắng, dân trung lưu và dân lao động.
Con đường này
chính là con đường đưa DC đến thảm bại trong 4 mùa bầu cử qua vì sự
thật rõ ràng nhất là khối da trắng đó, dù muốn hay không cũng vẫn là
khối chiếm hai phần ba dân số Mỹ. Ngày nào DC còn xua đuổi khối này thì
ngày đó DC sẽ còn thất bại. Nhất là khi các khối thiểu số cử tri của DC
ngày càng đổ dồn, tập trung vào vài ba tiểu bang hai ven biển. Càng tập
trung sẽ càng thất bại nặng khi nước Mỹ vẫn còn là một liên bang. Theo
đà này, trong tương lai, ứng viên tổng thống của DC sẽ luôn luôn chiếm
đa số phiếu cử tri, nhưng ứng viên CH sẽ luôn luôn là người tuyên thệ
nhậm chức...
Vũ Linh